Rất nhiều phụ huynh mua bảo hiểm cho con bằng cảm xúc.
Sợ rủi ro. Sợ con ốm đau. Sợ “mua sớm thì có lợi hơn”. Hoặc đơn giản là được khuyên rằng: cứ mua trước đi rồi tính sau.
Cảm xúc đó không sai.
Nhưng nếu đặt vào hệ thống tài chính gia đình, nó rất dễ dẫn đến quyết định sai thứ tự.
Sai lầm phổ biến nhất là ký hợp đồng cho con khi chưa hiểu rõ: hợp đồng này đang bảo vệ điều gì, và bảo vệ trong kịch bản nào.
Cần nhìn thẳng vào một sự thật: con không phải là người tạo ra thu nhập.
Rủi ro tài chính lớn nhất của gia đình không nằm ở đứa trẻ, mà nằm ở người đang gánh toàn bộ chi phí sinh hoạt, học tập và kế hoạch tương lai của cả nhà. Khi người trụ cột vẫn có thu nhập, phần lớn rủi ro của con đều có thể xử lý bằng dòng tiền hiện tại.
Nhưng nếu người trụ cột gặp biến cố, mọi thứ sẽ đảo chiều rất nhanh.
Ít ai nghĩ tới điều này: khi thu nhập chính gián đoạn, hợp đồng bảo hiểm của con cũng mất giá trị. Không còn khả năng đóng phí, hợp đồng có thể bị dừng, bị hủy, hoặc trở thành một áp lực tài chính. Lúc đó, thứ cần được bảo vệ nhất lại không được bảo vệ, còn hợp đồng của con thì không đủ sức cứu bất kỳ ai.
Một nhầm lẫn khác là đánh đồng giữa bảo hiểm bảo vệ và bảo hiểm tích lũy cho con. Nhiều sản phẩm được quảng bá là “vừa bảo vệ vừa tích lũy”, nghe rất hợp lý. Nhưng thực tế, phần bảo vệ thường mỏng, trong khi cam kết tài chính kéo dài hàng chục năm. Cha mẹ nghĩ rằng mình đang lo cho tương lai của con, nhưng lại vô tình khóa chặt dòng tiền của gia đình trong một cấu trúc không linh hoạt.
Tất cả những điều đó bắt nguồn từ việc ưu tiên sai thứ tự trong hệ thống tài chính. Mua bảo hiểm cho con trước khi người lớn được bảo vệ đầy đủ chẳng khác nào xây nhà từ mái, trong khi móng chưa xong. Có thể đứng vững khi trời yên gió lặng, nhưng rất dễ sụp đổ khi có biến cố.
Bảo hiểm cho con chỉ thực sự phát huy ý nghĩa khi nền tảng đã vững. Khi người trụ cột đã được bảo vệ về sức khỏe, thu nhập và các rủi ro lớn, lúc đó bảo hiểm cho con mới đóng vai trò bổ trợ, chứ không phải gánh nặng.
Trước khi ký bất kỳ hợp đồng nào cho con, hãy tự hỏi mình một câu rất thực tế:
nếu ngày mai thu nhập chính dừng lại, ai sẽ tiếp tục đóng phí cho con?
Hợp đồng này đang bảo vệ ai, và bảo vệ trong kịch bản nào của cuộc sống?
Thông điệp cốt lõi ở đây không phải là không nên mua bảo hiểm cho con.
Mà là: đừng mua sai thời điểm, sai thứ tự và sai mục tiêu.
Yêu con là bản năng.
Quản lý tài chính gia đình là trách nhiệm.
Và trách nhiệm đó đòi hỏi chúng ta phải đi từ nền móng, không phải từ mái nhà.